cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo

Vọng Tưởng Cuồng. Tác giả: Úy Không. Thể loại: Sắc - 3S - H - 18+. Tải xuống: AZW3 EPUB MOBI PDF. Đây chỉ là câu chuyện về bạn tổng tài xấu xa luôn ôm suy nghĩ rằng bạn trợ lý nhỏ của mình đã yêu thầm mình từ lâu. Trịnh Thiên Dã vì chuyện bắt cóc lúc nhỏ và cái chết Nhẹ nhàng lôi cô lại vào trong phòng ngủ, đặt nàng nằm trên giường gọn gàng. Đôi tay nhanh chóng lần mò những chỗ nhạy cảm vì quá tò mò, đầu óc lão giờ bị lu mờ bởi hình ảnh quá đỗi nóng bỏng từ cô con dâu. Với mong ước các trẻ em nghèo vùng miền núi có một trung thu đầm ấm, đầy ý nghĩa … . Anh Đặng Trọng Qúy (SN1991), Phó bí Thư Đoàn xã Tây Thành, Huyện Yên Thành (Nghệ An), cùng với hai người bạn của mình đã vượt hơn 100 km kéo xe lôi mang những suất quà nhỏ về với các trẻ em nghèo miền núi. Vẫn biểu cảm như mọi khi, cô ấy đang tận hưởng việc tán gẫu với mấy người bạn. Gần Idol-sama là đứa bạn thuở nhỏ tôi đang nhìn chằm chằm vào bìa sách và cười toe toét. Cái cuốn cô ta đang cầm kia chính là cuốn được tôi ký tên vào hôm trước. Cô vợ JULIA điên cuồng làm tình cùng anh chàng cu bự. admin 1 năm ago. MIDE-173 Cô vợ JULIA điên cuồng làm tình cùng anh chàng cu bự. Tay còn lại của tôi với tới lưng cô ấy và cởi cúc áo ngực của cô ấy. Cô nhẹ nhàng nâng phần trên của mình lên rồi cởi áo cánh và áo ngực. No Single Drop Rain Responsible Flood. Tên truyện Cưng Vợ Điên Cuồng Tác giả Diệp Sáp CP Tiêu Phong Khiển x Tô Tần ~~~~~~~~~~ Văn Án Năm đó, khi Tô Tần 23 tuổi, cô đã xuống nông thôn để trải nghiệm dân tình nơi đây, và ở chính nơi này cô đã tài trợ cho một cô bé có cùng ngày sinh với mình và cô bé ấy nhỏ hơn cô 10 tuổi. . Cô bé trông gầy yếu xanh xao đến đáng thương, một thân một mình cùng với đứa em gái chống đỡ một ngôi nhà rách nát cũ kỹ. 5 năm sau... Cô bé năm xưa, nay đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi, nàng đã không phụ sự kỳ vọng của cô mà thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Tô Tần lái xe đi đón cô bé có dáng vẻ yếu đuối và bất lực trong trí nhớ của mình. Nhưng Tô Tần lại không ngờ rằng...Chỉ trong khoảng thời gian 5 năm mà một đứa trẻ mặt mày xanh xao vì suy dinh dưỡng năm nào đã dựa vào ý chí phấn đấu mạnh mẽ của bản thân để trưởng thành, chẳng những trưởng thành mà nàng còn sở hữu một vẻ đẹp mĩ miều của thiếu nữ 18 tuổi khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc và yêu thích. Nàng được Tô Tần thương yêu chiều chuộng cùng che chở...nhưng cuối cùng thì chính Tô Tần lại rơi là lưới tình của nàng...cả một đời sa vào vực sâu của ái tình... Anh bắt chéo ngón tay, chống khuỷu tay lên bàn và mỉm cười nhìn nhiên đi Pháp như vậy sao? Có lẽ, không phải bỗng dưng mà Cư Hàn Lâm lại dành thời gian để cô thu xếp.“Vậy thì tuần này tôi sẽ về trường xin nghỉ học.” Nếu về chỗ cũ của mình, chắc chắn sẽ có cảm xúc dạt Hàn Lâm gật đầu ra hiệu cho cô cầm cây xương rồng trên tay đi “Đưa cho tôi tài liệu tôi nhờ cô tổ chức đêm xem pháo hoa. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể bắt đầu tham gia.”Lạc Cẩn Thi đáp, cầm lấy cây xương rồng, xoay người rời đi. Lâm Dịch Tuấn lúc này đã gọi điện thoại xong, vừa đi ra liền nhìn thấy cây xương rồng trong tay, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ giơ tay ra hiệu dừng lại.“Làm sao vậy? Trợ lý Lâm.”Lâm Dịch Tuấn dường như đã trải qua một vài lần cân nhắc kỹ lưỡng “Cô gái tên Thúy Hoa kia, cô phải cảnh giác hơn một chút.” Anh ta không thích vòng vo, nói thẳng mọi chuyện, hoặc là không nói gì, đó là nguyên tắc xử lý sự việc của anh Cẩn Thi sửng sốt một chút, sau đó mơ hồ gật đầu “Tôi biết rồi.” Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng là vì tốt cho này trong thư ký đã có mấy người, Thúy Hoa không giúp người khác rót cà phê, mà chán nản cúi đầu đọc tài liệu ở chỗ của mình, những người còn lại đều có chút tò mò về cây xương rồng trong tay đi về chỗ ngồi với nụ cười trên môi, Thúy Hoa chỉ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục công việc của Tương Dao bước đi vội vàng, niềm vui trên mặt không thể che giấu, vừa vào chỗ ngồi, mấy người không khỏi tò mò.“Chị Đỗ, có chuyện gì mà vui thế?” Câu hỏi được người đàn ông nhiều chuyện nhất trong văn phòng, đúng vậy, đó là một người đàn Tương Dao liếc anh ta một cái “Tôi sẽ thông báo khi mọi người trở về, cậu nữa, mau trở về làm việc cho tôi.” Cô thấp giọng gầm lên, trông có vẻ uy nghiêm, nhưng thật ra giữa hai lông mày vẫn có một chút ý đàn ông vươn tay không nặng không nhẹ vỗ vai chị Đỗ, nói đáng ghét một câu, sau đó quay trở lại trước bàn làm việc của cùng đợi mọi người trở về sau giờ nghỉ trưa, Lâm Như Hoa và Thẩm Như Mai có lẽ đã đi mua sắm, bởi vì có một trung tâm mua sắm gần công ty, và hai người đi vào với túi lớn và túi nhỏ.“Như Hoa, lại đây một lát.” Đỗ Tương Dao nhẹ nhàng nói, trong mắt mang theo ý cười. Đúng như Cao Mạn Ngọc nói sao? Đỗ Tương Dao cũng phải tôn trọng Lâm Như Hoa sao?Lâm Như Hoa có chút ngại ngùng đi tới, đứng bên cạnh Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao vừa ôm vai Lâm Như Hoa vừa nói “Tôi muốn báo cho mọi người một tin tốt. Mọi người ngừng làm việc và nghe tôi nói.”Mọi người đều rất tò mò không biết sẽ là tin tức gì, dù sao thì quy định của phòng thư ký bắt buộc mỗi khi có thành tích đều phải đi liên hoan ăn mừng.“Trợ lý Lâm vừa thông báo với tôi rằng hợp tác giữa công ty chúng ta và công ty Thành Đại đã hoàn thành tốt đẹp, mấy tháng nay mọi người đều bận rộn. Thật sự rất vất vả!” Vừa nói, cô vừa nhìn Lâm Như Hoa “Đặc biệt, chúng ta phải nhớ rằng, trong lần hợp tác này, Lâm Như Hoa của chúng ta là người có khả năng quảng bá cao nhất, đến đây, mọi người hãy vỗ tay và ăn mừng!”Đột nhiên tiếng vỗ tay phát ra như sấm, có người khẽ huýt sáo, Lâm Như Hoa mỉm cười, ngượng ngùng nói “Đâu có, tất cả đều là do chị Đỗ dạy dỗ. Nếu không phải có chị Đỗ, làm sao tôi có thể hoàn thành công việc của công ty nhanh như vậy chứ?”Đỗ Tương Dao cũng rất vui, hai người như đang tâng bốc nhau.“Chị Đỗ đã nói đây là công của tôi, vậy theo lệ cũ, tôi mời khách tối nay, thế nào?” Lâm Như Hoa cười, tỏ ra khí chất của một cô chủ được nuông chiều từ bé. Lạc Cẩn Thi có thể cảm thấy cô ta cùng là một kiểu người giống Cao Mạn Ngọc.“Khách sạn Hyatt thế nào?” Người đàn ông nhiều chuyện vừa nãy lại nói “Cô Lâm giàu có như vậy, chúng tôi cũng muốn nếm thử những món ăn đặc trưng trong khách sạn năm sao!”.Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, đồ ăn trong khách sạn Hyatt không rẻ, một món rau trộn đơn giản cũng đã có giá mấy triệu, chưa kể nhiều người như ngờ Lâm Như Hoa lại buột miệng nói “Như vậy đi. Buổi tối tám giờ, các anh em đều ăn mặc đẹp vào một chút. Lúc đó tôi sẽ cho các ngươi số phòng.” Cô ta cười một cách tự Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy Lâm Như Hoa tuy nói năng có chút độc đoán, nhưng thái độ làm người vẫn rất đứng nói xong những lời hùng hồn, Lâm Như Hoa lại kéo Đỗ Tương Dao sang một bên, không biết nói cái đến khi tan làm, Cư Hàn Lâm cũng không có chỉ thị gì nữa, cô vội vàng trở về hoàn thành công việc của ngày hôm nghĩ rằng Lâm Như Hoa không có ý định mời cô đến, vì vậy cô quyết định đến chỗ Cao Mạn Ngọc một lúc và nhân tiện nói về Lộ Hải Văn đó.“Cẩn Thi, cô sống ở đâu? Tại sao chúng ta không cùng nhau trở về?” Thúy Hoa đề nghị Cẩn Thi gật đầu đồng ý “Tuy nhiên, tôi phải quay lại trường học, chuyên ngành tài chính kinh tế, không biết có thuận đường không?” Cô biết được rằng Thúy Hoa dường như không có bạn bè trong công ty Hoa cười nghiêm túc “Nhà tôi tình cờ ở đằng đó, chúng ta cùng nhau bắt xe đi.”Khi mọi người đi gần hết, hai người rời khỏi công ty, Lạc Cẩn Thi không muốn đối đầu trực tiếp với Lâm Như Hoa nên cố tình tránh đám người đang vây quanh cô tiết tốt, những đám mây màu đỏ cam phía xa rất đẹp, và mặt trời như lòng đỏ trứng muối cũng đẹp như một bức tranh.“Thời tiết thật tốt.” Thúy Hoa hiếm khi nở một nụ cười rạng rỡ như vậy, có lẽ đối với cô ấy, mỗi ngày chỉ cần sau khi tan làm là cô ấy mới cảm thấy thoải mái và vui Cẩn Thi quay đầu nhìn Thúy Hoa cười cười, sau đó vui vẻ nói “Thúy Hoa, cô ở đây bao lâu rồi? Xem ra cô vẫn còn trẻ, có đến hai mươi hai tuổi không?”Thúy Hoa lắc đầu, thắt chặt dây vải trên vai phải; “Không, mùa thu năm ngoái tôi mới xin vào, tính ra, tôi mới ở đây được hơn ba tháng.”Công ty Hoa Phú không dựa vào trình độ học vấn để đánh giá nhân viên, cô biết, nhưng những người như Thúy Hoa không lấy bằng cấp làm bàn đạp, khi được tuyển chọn, thay vào đó họ phải nỗ lực hơn cô lại đơn giản vào được đây, và cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ về điều đó.“Nghe nói chi Cẩn Thi phải đến trường, chị còn chưa tốt nghiệp sao?” Thúy Hoa xấu hổ cười “Em năm nay mới hai mươi tuổi, nên gọi chị là chị Cẩn Thi.”Lạc Cẩn Thi gật đầu “Năm nay tôi hai mốt tuổi, sắp tốt nghiệp rồi, nhưng tôi còn cần viết luận văn tốt nghiệp. Mấy ngày nay tôi phải cố gắng một chút rồi mới có thể cống hiến hết mình cho công việc.”Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhớ tới lúc chiều Lâm Dịch Tuấn đã dặn cô phải cảnh giác với Thúy Hoa. Trên đường đi, cả hai lại chào nhau, và Thúy Hoa xuống xe trước cô hai trạm đến cổng trường đã thấy một chiếc Porsche màu xanh đậu ngay cạnh cổng trường, người đứng bên cạnh mặc áo khoác áo măng tô cũng rất quen Cẩn Thi giữ chặt áo khoác, cầm thẻ sinh viên chuẩn bị vào trường, ai ngờ người đàn ông phía sau gọi chính xác tên cô “Lạc Cẩn Thi, đã lâu không gặp.”Lạc Cẩn Thi quay đầu lại, người đàn ông tháo kính râm xuống, bầu trời lạnh giá này cũng không ngăn được độ đẹp trai của anh ta “Tổng giám đốc Lộ, sao anh lại ở đây?”Lộ Hải Văn cười tủm tỉm “Tôi nghe Mạn Ngọc nói cô có chuyện muốn nói với cô ấy, vừa đúng lúc tôi ở gần đây, cho nên tôi tới đây chờ đưa cô ấy về nhà. Bây giờ chúng ta đi uống một ly thì sao?”Lạc Cẩn Thi lắc đầu và cố gắng hết sức giữ một nụ cười lịch sự “Xin lỗi anh Lộ, tôi còn có việc phải hoàn thành nên sẽ không đi cùng anh.” Nói xong cô không có quan tâm đến lịch sự gì cả, quay Hải Văn vội vàng đi theo, trực tiếp nắm lấy tay Lạc Cẩn Thi, đúng vậy, là cầm bàn Cẩn Thi sợ hãi đến mức vội vàng rút ra “Anh Lộ, xin hãy tôn trọng một chút. Hôm đó tôi không vạch trần anh. Đó là vì Mạn Ngọc ở đó. Cô ấy thích anh và anh nên trân trọng điều đó.” Sau đó, cô lùi lại vài bước, không hề khách sáo với anh Hải Văn lau khóe miệng, nhếch mép nhìn cô “Cô tức giận như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn mời cô một ly cà phê thôi. Khó như vậy sao? Tôi chỉ thấy cô có chút sắc đẹp. Tôi không ngờ rằng, bên cạnh Mạn Ngọc lại có một người đẹp như vậy.”Lạc Cẩn Thi không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa, quay người bước vào trường, điều khiến cô không nói nên lời là Cao Mạn Ngọc đi về phía cô với một biểu cảm không rõ ràng trên khuôn ấy có nhìn thấy cảnh vừa rồi không?Trong lòng không khỏi sợ hãi, Cao Mạn Ngọc mỉm cười chạy tới “Tớ tưởng rằng cậu đã trở về, đúc lúc tớ ở gần đây, nên đi cùng Hải Văn tới, Làm việc cả ngày có mệt không?”Lạc Cẩn Thi nhìn Lộ Hải Văn và Cao Mạn Ngọc, mím môi cười thầm “Không sao, sao cậu tới đây sớm như vậy?”Có vẻ như Lộ Hải Văn không chỉ là một gã đàn ông đê tiện mà còn là một kẻ dối trá, rõ ràng là anh ta đã đến cùng với Cao Mạn Ngọc mà lại nhất quyết đưa cô đi uống cà lẽ bởi vì cô và Cao Mạn Ngọc là bạn thân, nên không vạch trần anh ta sao? Một cô gái đang yêu thật sự hoàn toàn tin tưởng người đàn thật mà nói, cô vẫn không biết làm thế nào để nói.“Hải Văn, bọn em vào trước đây, anh đợi em ở bên ngoài một chút.” Cao Mạn Mạn vẫn nhếch miệng cười vui vẻ, cùng Lạc Cẩn Thi vui vẻ chạy về ký túc xá người bạn cùng phòng đi Hong Kong xem biểu diễn cuối năm nên kí túc xá giờ hơi vắng, chỉ còn cô và một cô gái nữa, vì cô gái nhà ở gần nên không có việc gì cũng về đây ở..Vì vậy, bây giờ ký túc xá gần như không có người nào khác.“Hôm nay Hải Văn tặng tớ một chiếc nhẫn.” Cao Mạn Ngọc nói, nhưng không cho Lạc Cẩn Thi xem, điều này không giống phong cách của cô “Tớ để nó ở nhà, Cẩn Thi, tớ đang suy nghĩ, tớ nên nói chuyện này với bố mình thế nào đây?”Không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều không, hôm nay Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy mình có gì đó không ổn “Mạn Ngọc, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể trước mắt đừng nói chuyện này ra với bác trai được không?”Cao Mạn Ngọc ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩn Thi, trong mắt giống như nhìn thấy gì đó, thật lâu sau, cô ấy mới mỉm cười gật đầu “Được rồi, vậy tớ sẽ nghe lời cậu.” “Không thích à?” Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.“Hả, không phải không phải.” Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, làm sao cô lại không thích một viên kim cương lớn như vậy đây chỉ là dụng cụ chỉ để diễn kịch thì thật sự quá lãng phí rồi.“Vậy mau đeo vào đi” Bị con ngươi đen nhánh mang theo vẻ trâm tĩnh không chút gợn sóng của Tân Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt, tạo thành một loại áp lực vô hình đối với một số người, cho dù người ta có tức giận hay không thì phong thái uy nghiêm cũng không hề suy Phương Dung cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của tay trái. Có hơi bất ngờ vì chiếc nhẫn này có vừa khít tay cô một cách hoàn hảo, cô nhìn anh đầy nghi sao anh có thể biết chính xác kích thước ngón tay của cô chứ?Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô một cái, chiếc nhẫn đó không quá câu kỳ nhưng khi được đính thêm viên kim cương thì thật sự đẹp đến loá mắt. Anh đã đúng, kiểu dáng này rất hợp với cô.“Không còn gì nữa thì ra ngoài đi” Tần Lệ Phong lại tiếp tục làm việc, giống như không muốn phải lãng phí bất kỳ giây phút nào lên người của cô Phương Dung đáp lại một tiếng vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu do dự hỏi “Cái này… thật sự sẽ cho tôi sao?”“Ừm” Anh thản nhiên lên tiếng.“Nếu… tôi chỉ nói nếu như thôi… nếu tôi làm mất thì có phải bồi thường không?”Nghe cô nói vậy, Tần Lệ Phong lại ngước mắt lên nhưng không hề có ý định trả lời mà thay vào đó là hỏi ngược lại “Cô sẽ làm mất nhẫn kết hôn của mình sao?”Tô Phương Dung ngẩn người theo bản năng lắc nhướng mày nói “Vậy còn vấn đề gì không?”“… Không còn nữa” Tô Phương Dung ra khỏi phòng với vẻ mặt bồn chồn lo sợ, đưa tay phải che chở cho tay trái cứ như đang đeo một quả bom hẹn giờ, rất sợ sẽ làm mất thứ ở trên lại văn phòng từ tầng hai mươi chín, mới vừa vào cửa đã bị một bó hoa hồng làm cho giật mình.“Tô Phương Dung, gả cho tôi nhé?” Triệu Gia Khiêm nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành “Tôi biết tôi làm thế này có hơi đường đột, nhưng một khi đã nhận định rằng mình thích em thì cả đời này tôi sẽ không thích bất kỳ người nào khác yêu là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, tôi muốn gắn bó trọn đời với người mình thích nên ngoài việc kết hôn thì tôi không còn nghĩ ra cách làm nào tốt hơn nữa… Vậy nên… đồng ý gả cho tôi được không?”Trong văn phòng vang lên âm thanh cảm động của một vài đồng nghiệp Phú Quý thì làm ra vẻ mình sắp ói tới nơi, giọng điệu không lớn không nhỏ nói Anh vẫn cho rằng chỉ dùng vài lời ngon tiếng ngọt là có thể rước phụ nữ thời nay về nhà sao?”Triệu Gia Khiêm nghe vậy thì lập tức đáp trả “Tuy hiện tại tôi không thể dành cho em mọi thứ mà em muốn, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng cùng nhau tạo ra một tương lai đầy hạnh phúc thì sẽ càng ý nghĩa hơn rất nhiều.”Phú Quý trợn mắt không muốn nhiều lời, đối với loại đàn ông chỉ biết nói đến tình yêu để che đi sự yếu kém của mình thì anh ta vô cùng xem Phương Dung nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt lại nhìn người đang cầm hoa, cô khẽ nhíu mày kéo anh ta ra khỏi văn mắt Triệu Gia Khiêm sáng ngời, anh ta không ngờ cô sẽ kích động đến mức không màng đến hình tượng mà lôi kéo mình ra khỏi ra màn cầu hôn mà anh ta dày công chuẩn bị quả nhiên không uổng phí mà, cuối cùng anh ta cũng khiến cô rung động khỏi văn phòng, sau khi tìm một chỗ yên tĩnh trên hành lang thì Tô Phương Dung mới buông tay Triệu Gia Khiêm ra, quay đầu lại nhìn anh ta nghiêm túc nói “Triệu Gia Khiêm, tôi rất cảm kích tình cảm mà anh dành cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý gảcho anh được”Lời khẳng định của cô khiến cho Triệu Gia Khiêm đang lâng lâng trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, lộ ra biểu cảm không thể chấp nhận được mà chất vấn cô với giọng điệu đầy đau khổ “Vì sao chứ? Nếu em có lo lắng gì thì cứ việc nói cho tôi biết.”Không đợi Tô Phương Dung lên tiếng anh ta đã nắm chặt hai tay cô, còn nói như thật “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi thật sự rất thích em, cho dù… em đã từng kết hôn thì tôi vẫn sẽ chấp nhận”“ Đối với tình yêu cao thượng mà anh ta nói, có thể lùi đến bước này thì trừ tình yêu chân thành ra thì anh ta không còn cách giải thích nào khác.“Triệu Gia Khiêm” Tô Phương Dung gạt tay anh ta ra muốn nói rõ hết một lần để anh ta không tiếp tục hiểu lầm nữa “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, đây là sự thật, hơn nữa trước mắt cũng không có ý định ly hôn, vì vậy làm ơn đừng đặt tình cảm của mình lên người tôi nữa. Huống chỉ chúng ta còn ở cùng một bộ phận, vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thì hơn.”Triệu Gia Khiêm sững sờ lùi lại rồi lắc đầu, xem ra đã bị kích động không hề nhẹ “Tôi đã thổ lộ đến mức này rồi mà em vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với tôi đến thế sao? Tôi thích em như vậy, em là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi, tôi muốn cưới em về làm vợ…”Tô Phương Dung đau đầu xoa xoa thái dương nói “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía thì mới hạnh phúc được.”Triệu Gia Khiêm lại không hiểu “Vì sao em lại không thích tôi?”Nhìn vẻ mặt anh ta giống như mình không thích anh ta là chuyện khó hiểu lắm vậy, Tô Phương Dung bật cười thành tiếng “Anh rất tốt, nhưng rất tiếc lại không phải là mẫu người tôi thích. Đó không phải lỗi của anh, mà là do tôi không biết trân trọng mà thôi”Cô không muốn nói thêm nên mỉm cười lịch sự với anh ta rồi trở về văn phòng, nhưng Triệu Gia Khiêm lại giữ chặt tay cô chua xót cầu xin “Tô Phương Dung, em có thể suy nghĩ lại được không? Em có yêu cầu gì đối với tôi thì cứ việc nói rai Tô Phương Dung nhíu mày dùng sức hất tay anh ta ra “Xin lỗi… chúng ta không thể nào đâu…”“Em đừng độc đoán như vậy mà, ngay cả một cơ hội em cũng không muốn thử sao? Em làm vậy không những là không công bằng với tôi mà với cả bản thân em nữa đấy, em làm sao dám chắc mình sẽ không thích tôi chứ?”Triệu Gia Khiêm giống như đã bước vào vòng luẩn quẩn, anh ta cho rằng đây chính là định mệnh, cô từ chối anh ta là vì không chø mình một cơ hội mà Phương Dung bị anh ta bám riết cũng có chút nóng nảy, cố hết sức hất tay anh ta ra “Triệu Gia Khiêm, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tôi đã kết hôn cũng đã có chồng rồi cho nên không thể nào đáp lại tình cảm của anh được.”Triệu Gia Khiêm đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn cô chạy đi, bởi vì câu trả lời lạnh lùng vô cảm của cô đã khiến trái tim anh ta tổn thương Phương Dung chạy về văn phòng bỏ qua ánh mắt săm soi của người khác mà trực tiếp trở lại chỗ Quý đi tới “Giải quyết xong rồi?”Cô gật đầu, mặc dù quá trình cũng khá vất mở điện thoại lấy ra một ít đồ dùng văn phòng, đột nhiên Phú Quý hét một tiếng chói tay năm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô kích động nói “Harry Winson!”Ngay lập tức, gần như tất cả những đồng nghiệp nữ có mặt ở đây đều dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay Tô Phương Dung “Anh có chắc không đấy?”“Thật sự là Harry Winson sao?”Phú Quý trợn mắt xem thường người vừa hỏi “Đây là nhấn hiệu tôi thích nhất thì làm sao có thể nhận nhầm chứ?”€ó một người hỏi “Tô Phương Dung, chiếc nhãn này là của chồng cô tặng cho cô sao?”Tô Phương Dung cắn răng gật Tần Lệ Phong đã nói muốn bù đắp cho cô thì cứ tạm thời dùng nó để qua chuyện đi, chắc cũng không quá đáng đâu.“Oat Chiếc này có giá bao nhiêu thế?”Mặc dù nhà họ Quý cũng là một gia đình giàu có, nhưng suốt một năm Tô Phương Dung ở đó đều dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để săn sóc cho Quý Bình Long nên cơ bản cũng không chú ý tới hàng hiệu gì, cả Harry Winson là gì cũng không biết chứ đừng nói là giá cả. Nhưng từ phản ứng của bọn họ chắc giá của nó cũng không hề rẻ Quý cười đắc ý nói “Một viên kim cương lớn như vậy ít nhất cũng phải ba tỷ trở lên mới mong sờ tới được.”“Ba… ba tỷ?”Nghe mọi người ồ lên thì Tô Phương Dung cũng hết sức sửng một chiếc nhẫn mà đắc vậy sao?Lập tức xung quanh đều vang âm thanh đầy hâm mộ “Tô Phương Dung, chồng cô làm nghề gì vậy? Giàu thật đó” “Đúng vậy, bình thường thấy cô rất… tiết kiệm, không ngờ lại lấy được một ông chồng giàu có như vậy, đúng là nhìn không ra mà.”Tô Phương Dung không biết trả lời như thế nào chỉ đành ngượng ngùng mỉm cười. Ngay cả những đồng nghiệp ngày thường không hay nói chuyện cũng trở nên vô cùng nhiệt này Triệu Gia Khiêm đang ủ rũ bước vào, vừa nhìn qua đây đã nghe bọn họ nói Tô Phương Dung lấy được một người đàn ông giàu có thì ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Anh ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, trầm mặc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì đốc Ngôn bước vào thấy mọi người đang ồn ào thì lập tức nói “Không cần làm việc nữa sao?”Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng tản ra nên Tô Phương Dung mới có thể hô hấp trở lại, phản ứng đầu tiên của cô là tháo quả bom hẹn giờ trên tay tỷ lận đó, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì thì cô không thể bồi thường nổi kỳ lạ là chiếc nhẫn này giống như dính chặt vào ngón tay, cho dù có dùng sức thế không tháo ra Quý nhìn cô “Cô đừng tốn công vô ích nữa, đồ của Harry Winson thì không thể tháo nó ra được đâu.”Ngón tay Tô Phương Dung đã đỏ lên nhưng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn xuống được, cuối cùng chỉ đành từ khi giao việc cho các đồng nghiệp khác thì giám đốc Ngôn đi đến trước mặt Tô Phương Dung nói; “Tô Phương Dung, cô phải đi một chuyến đến Duyệt Lai để gửi bảng báo giá mà chúng ta làm dựa theo điều kiện bên kia cung cấp, lắng nghe ý kiến của bọn họ rồi trở về báo lại cho tôi.”“Vâng” Không thể lãng phí thời gian vì chiếc nhẫn này được, Tô Phương Dung nhanh chóng đi theo giám đốc Ngôn lấy bảng báo giá sau đó đi đến Duyệt tìm chủ quản của bộ phận có liên quan để giao bảng báo giá cho đối phương thì lại bị từ chối, họ nói toàn bộ hạng mục hợp tác lần này đều do tổng giám đốc trực tiếp quyết định. Hay nói cách khác, bảng báo giá này phải cho anh ta xem qua mới Phương Dung bất đắc dĩ đành đi tìm Quý Bình Long, đã đứng trước cửa phòng nhưng cứ chần chờ mãi mới gõ khi nghe bên trong đáp lại cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.“Tổng giám đốc Quý.’ Cô đứng ở phía đối diện mà nhìn anh ta, vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa hai Bình Long không ngẩng đầu chỉ thản nhiên nói “Có việc gì?”Tô Phương Dung đặt bảng báo giá lên bàn “Đây là bảng báo giá mà chúng tôi căn cứ vào điều kiện mà các anh cung cấp.”Quý Bình Long nghe vậy thì cầm lên xem “Có thể giảm thêm một chút nữa không?”“Đây đã là mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể làm được rồi”Sau khi Quý Bình Long lướt qua một lượt thì khẽ đặt lại trên bàn “Giá thành quá cao sẽ tạo áp lực cho cả hai bên, có thể cắt giảm thì hãy cố gắng giảm xuống đi”“Được, tôi hiểu rồi.”Lúc Tô Phương Dung lấy lại bảng báo giá trên bàn thì đôi mắt khép hờ của Quý Bình Long nhìn thoáng qua chiếc nhãn kim cương trên tay nhìn gắt gao này có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở nặng ta ngước mắt lên nhìn Tô Phương Dung “Cô kết hôn rồi?”Tô Phương Dung theo bản năng ngẩn người một lúc mới phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhãn trên tay mình mới phản ứng lại “Tôi…”“Được rồi.” Đột nhiên Quý Bình Long lên tiếng đánh gấy lời cô định nói, không định nghe câu trả lời của cô mà đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, không cảm xúc nói “Cô có thể trở về rồi, tôi hy vọng lần tới sẽ thấy được một bảng báo giá khiến tôi vừa lòng.”Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật sâu rồi mới xoay người rời khỏi mặt đẹp trai của Quý Bình Long dần dần tràn ngập sự thù địch, xiết chặt nắm tay đấm mạnh vào cửa kính ở đối diện tạo ra một âm thanh chói tai. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Phưn Phưn"—— Đừng!"Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên. Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng. Thì ra... Vẫn chưa chết. Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ nên vẫn chưa thích ứng lại được. Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại. ...Tiếng ve kêu? Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét. Vậy sao cô có thể nghe được tiếng ve kêu? Hơn nữa, trên chiếc giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng đây chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên... Lẽ nào... Đột nhiên Tần Khả dường như nghĩ tới gì đó, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc lên cái chăn mỏng đang đắp trên người —— Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô. Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chỉnh làm cho da đầu người ta tê dại —— hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong tinh tế vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh ta nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh ta đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia... Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật. Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến —— hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười —— không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh ta. Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt. Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng Tần Khả cũng tìm được điện thoại di động của mình. Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch. Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất. Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt. Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn. Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó. Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước. Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa. —— Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình! Hiện tại... Mọi thứ vẫn còn kịp. Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả. Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại. Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại. —— giống như bản thân mình năm đó. "Mẹ.""Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?""Vâng ạ, con xuống ngay đây."Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi. Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này. Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng —— Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô. Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc... Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ. Tần Khả cắn môi, quay người lại. Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước. Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận. "Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai."Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị. Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở. Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu. —— "Nguyện vọng cấp ba". Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ. ...... Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp. Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội. Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia. Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới. Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói. "Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?""Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại."Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa. Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta. Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, được chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi tim cô đau như chết... dư thủ dư cầu* Ta cần ta cứ lấyCũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân. Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy. —— Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba. Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật. *, ** Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt NamỞ kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì. Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng —— đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn. Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả. Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn. "Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??"Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi. "..."Tần Khả cúi đầu, dường như có chút do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy. Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Trong mắt Tần Yên lướt qua một tia ghen ghét. Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này —— chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được. Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn. Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên "Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất —— hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật thì quả thật rất đáng tiếc."Tần Yên quan sát nét mặt Tần Khả, vừa chuẩn bị tiếp tục nói thêm, thì thấy em gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên. Vẫn là gương mặt tươi cười vừa đơn thuần vừa vô tội. "Em đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ em lập tức đến trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng.""... Thật sao?!"Tần Yên ngạc nhiên không kiềm được mà kêu lên, sau đó mới phát hiện bản thân có hơi thất thố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười. "Chị rất mừng cho em! Chỉ là chị thấy thời gian cũng không còn sớm, nếu em muốn thay đổi nguyện vọng, vậy nhất định phải trước 8 giờ tối nay đấy.""Vâng."Tần Khả không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Tần Yên, cô rủ mắt cười cười. "Bây giờ em đi đây. Cơm tối sẽ về ăn, mọi người không cần lo lắng.""Có cần chị đi cùng em không?""Không cần, em có thể tự đi được.""Vậy em đi sớm về sớm.""Vâng."Xoay người tiến đến cửa sắt trong sân, nụ cười trên mặt Tần Khả lạnh xuống. Ở dưới sắc trời có chút tối, cô gái khẽ hít một hơi. Cô lười phải tốn miệng lưỡi dây dưa với Tần Yên, đơn giản giả vờ giả vịt, đi bộ một vòng trong trường học. Vừa vặn cũng làm quen trường học cũ mà cô đã xa cách mười năm, trung học Kiền Đức. Đợi qua thời gian thay đổi nguyện vọng, Tần Khả không mục đích đi lang thang trong sân trường. Trung học Kiền Đức là trường trung học tư nhân nổi danh nhất Kiền thành. Nó nổi danh, một mặt là nó khác với trường cao trung thông thường ở tỉ lệ lên lớp, về mặt khác, bởi vì đây là nơi con nhà giàu tụ tập. Trong ngoài Kiền thành, nhất là những đại thiếu gia và đại tiểu thư có tiền đều được đưa tới trung học Kiền Đức, nhờ đó mà tỉ lệ lên lớp được "Mạ vàng". Bộ phận học sinh đấy chỉ là số ít trong trường học, nhưng lại được hưởng thụ quyền lợi vượt xa học sinh bình thường, bọn họ trốn học đánh nhau, yêu đương đi bar, rất vô kỷ luật. Cái gì cũng giống, duy nhất một người không giống học sinh. Trong những người đấy, nổi bật nhất vô pháp vô thiên* không có người thứ hai, chính là Hoắc Tuấn. Vô pháp vô thiên* Coi trời bằng vungBên trong anh là người chơi đến điên nhất, cuồng nhất, cũng là người hành xử khác người nhất. Anh có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cũng có lúc lơ đễnh vui cười hay tức giận mắng chửi; sẽ dùng đôi tay thon dài đánh đàn dương cầm, cũng sẽ dùng chính đôi tay đó đánh người một cách tàn nhẫn; có thể làm cho người khác trố mắt đứng nhìn môn khoa học tổng hợp được max điểm, cũng có thể đang ở vị trí thứ hai quay trở về ngồi vững ở vị trí thứ nhất toàn trường đếm ngược. Anh chính là kẻ điên. Phóng túng. Làm bậy liên tục. Một người như vậy, với Tần Khả hoàn toàn là hai người khác biệt trong cùng một thế giới, gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc. Cho nên mãi tới bây giờ cô vẫn không hiểu, kể cả ở kiếp trước, về lời đồn Hoắc Tuấn thích mình, rốt cuộc là ai truyền đi. Nếu Tần Khả nhớ không nhầm, lần đầu tiên cô gặp Hoắc Tuấn, chính là vào thời gian này của mấy ngày trước. Hôm đó là chạng vạng, sắc trời mờ tối. Lúc về nhà đi ngang qua hẻm ở cửa sau trường trung học Kiền Đức, Tần Khả nghe trong gió có tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng chửi bậy van xin lẫn lộn chung một chỗ, từ trong chỗ đen kịt truyền tới. Tần Khả theo bản năng nhìn sang. Trong bóng tối u ám là một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt, chỉ là dính bụi, miệng vết thương trên cổ áo vẫn còn đang chảy máu, hai ba giọt rơi lấm tấm, như hồng mai* phóng khoáng nở rộ trong tuyết. Hồng mai* Hay còn gọi là mận đỏ, nhưng mình thấy để hồng mai hay đó, thân hình thiếu niên thon gầy một tay xách đầu một người đang nửa quỳ trên đất, năm ngón tay giương ra, gân xanh trên tay nổi lên. Anh nắm lấy đầu của người ta, hung hăng đập lên tường, sau đó khom người tránh thoát nguy hiểm sau đầu, chân gập lại nghiêng qua đạp một cách tàn nhẫn. Vì vậy tiếng kêu thảm thiết lại thêm hai người. Trong trận đánh nhau một đấu với nhiều người chỉ có mỗi mặt anh hoàn toàn không có biểu cảm gì, thấy máu cũng không nhíu mày. Lúc ấy Tần Khả sợ đến choáng váng. Ôm sách vở trong ngực, không nhúc nhích đứng tại chỗ, mãi đến lúc trận đánh dữ tợn này kết thúc, vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt đi ngược dưới bóng đèn đường đến trước mặt cô. Ra khỏi đầu hẻm, anh dừng lại, chậm rãi nghiêng người liếc mắt qua. Ước chừng qua hai ba giây. Tần Khả thấy khóe miệng anh hơi cong. Nụ cười kia vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt đen như mực hiện lên tia tàn ác như băng tuyết. Anh giơ tay lên, ngón trỏ để ở trên môi. Mắt đen như mực nhìn cô. "Suỵt.""...Cô bé ngoan."Ngữ điệu khinh thường nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, sau đó người nọ quay người rời đi. ...... "King Coong ——!"Đột nhiên trong sân trường có tiếng chuông đồng hồ vang lên, bất ngờ kéo ý thức Tần Khả về. Cô cau mày lấy lại tinh thần. Trong trí nhớ đó là lần đầu tiên cô và Hoắc Tuấn gặp mặt, không lâu sau cô sửa lại nguyện vọng, vào cao trung nghệ thuật Kiền thành, không còn gặp lại người đó. Mãi đến sau này, cô theo sắp xếp của trường học, đến một đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết quả trong lúc quay phim thì đạo cụ đột nhiên nổ mạnh. —— Nếu không phải bỗng nhiên Hoắc Tuấn xuất hiện, như vậy ở kiếp trước, cô đã sớm chết trong lúc làm diễn viên quần chúng rồi. Chỉ tiếc rằng, sau khi Tần Khả tỉnh lại ở bệnh viện, Hoắc Tuấn đã không thấy bóng dáng. Kiếp trước đến lúc trước khi chết, cô cũng không thể gặp mặt người đó, nói một câu "Cảm ơn". Tâm tình Tần Khả phức tạp bước chậm, lại nghi ngờ mà nghiêng đầu —— cô cảm thấy, hình như bản thân đã quên chuyện gì đó. "Tiểu Khả! Sao cậu lại ở trong trường học vậy?""..."Bỗng một giọng nói truyền tới tai Tần Khả. Cô ngẩng đầu nhìn, đối diện là khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ mơ hồ nhớ rõ là bạn học sơ trung, nhưng lại không nhớ nổi tên. May mà nữ sinh kia cũng không chú ý tới cô đang mờ mịt, chỉ hưng phấn kéo tay Tần Khả —— "Cậu nghe gì chưa, tối nay dưới danh nghĩa của Hoắc Tuấn trong trường sẽ có buổi biểu diễn đặc biệt ở quán bar Hell, học sinh Kiền Đức đều có thể tới, toàn bộ rượu trái cây đều được miễn phí —— hơn nữa nghe nói Hoắc Tuấn sẽ đàn dương cầm đó!""... Tống Lệ Lệ, mau đi thôi, tới trễ sẽ không kịp!""Tới đây tới đây —— Tiểu Khả, cậu cũng đi chung đi!""..."Tần Khả còn đang giật mình, thì nữ sinh kia đã bị bạn của cô ấy kéo chạy về phía sau cô. Mà trong trí nhớ của Tần Khả, cũng chậm rãi nhảy ra một chuyện cũ đã được chôn rất nhiều năm. Quán bar Hell... Buổi biểu diễn đặc biệt trong trường... Con ngươi của Tần Khả đột nhiên co lại. Trong trí nhớ, kiếp trước cô không có đi. Mà Hoắc Tuấn của buổi tối năm đó, uống phải rượu bị người ta bỏ thuốc. Ban đêm ở trong hẻm sau quán bar, bị mai phục bởi mười mấy nam sinh ngoài trường có thù oán từ trước, đánh anh gãy ba cây xương sườn, khiến anh nằm viện nửa năm. Quan trọng nhất là, những người đó còn bẻ gãy mười ngón tay, từ đó trở đi không thể đàn ra được tiếng đàn dương cầm êm tai nhất. Những việc đó đều là do sau này Tần Yên vô cùng thương xót nhắc tới. Ánh mắt Tần Khả hơi lay động. Cô tiếp tục đi về phía trước vài bước. Đến lúc trước mắt cô, đột nhiên lướt qua hình ảnh ở kiếp trước sườn mặt người đó tuấn tú lại dữ tợn vọt vào phòng hóa trang của đoàn phim rồi kêu tên cô. "..."Bước chân của Tần Khả bỗng dừng lại. Đứng tại chỗ chần chờ hai giây, người con gái xoay người lại. Theo hướng mấy nữ sinh kia vừa rời khỏi, Tần Khả nhanh chóng đuổi theo. Nội dung truyện Tổng tài sủng vợ điên cuồng nói về việc cô nhân viên Tô Phương Dung 5 lần 7 lượt rớt phỏng vấn mới xin được một chân văn phòng nho nhỏ ở tập đoàn Ngay ngày đầu đi làm đã chứng kiến tổng giám đốc Tần anh tuấn lạnh lùng lên cơn 'thèm thịt' và bị anh xơi tái. Tần Lệ Phong là một cầm thú có gia giáo, anh quyết định kết hôn với Tô Phương Dung. Lúc hai người bắt đầu hiếu kỳ về nhau lại là lúc quá khứ đau đớn phơi bày, Phương Dung bị bà Quý mắng mỏ là đồ lẳng lơ khi lén chồng mà tư tình bên ngoài đến mức có thai. Từ đó, thân phận thật sự của bé.... Tô Phương Dung, cô đừng đóng kịch nữa, cô mau cuốn gói rồi cút khỏi nhà họ Quý ngay lập tức cho tôi. Và cả đời này cô cũng đừng mong mình sẽ được gặp lại cái mầm mống tai họa mà cô vừa sinh ra thêm một lần nào nữa nhé” Bà Quý đóng sầm cửa lại bằng vẻ tức giận rồi bỏ đi. “Không “Không… Không phải như vậy mà mẹ… Tô Phương Dung muốn đuổi theo bà ta để giải thích nhưng lại bị ngã xuống đất. Cả người cô đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng khóc nỉ non như muốn vỡ tan ra “Con của con… Trả con lại cho con Đêm xuống, trời đổ cơn mưa tầm tã. Tháng năm ở phía Nam, mặc dù trời đất đã bắt đầu bước vào mùa hạ nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh và ẩm ướt. Tô Phương Dung quỳ ngoài cổng nhà họ Quý, cả người ướt đắm dưới màn mưa. Bên trong biệt thự, người quản gia cảm thấy không đành lòng “Bà chủ, cô chủ… à không, cô. Tô đã quỳ bên ngoài cả ngày rồi” Bà Quý cười một cách lạnh lùng “Nó đáng đời!” “Nhưng mà cô ấy vừa mới sinh xong, nếu cứ quỳ như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay” Nghe người quản gia nói vậy thì bà Quý hơi nhíu nhíu mày. Trên tầng, tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng to hơn khiến bà ta cảm thấy khó chịu. *Mau khiến cái mầm mống tai họa kia ngậm miệng vào đi.” Người quản gia bèn sai người lên tăng ngay lập tức rồi liếc mắt nhìn cô gái có thể ngã xuống bất cứ lúc nào ở ngoài cổng rồi khẽ nói “Bà chủ, dù sao đứa trẻ này cũng không phải cốt nhục của cậu chủ, chỉ bằng… Thôi thì để cô Tô ôm đứa trẻ đó đi đi. Hơn nữa, nếu để lộ chuyện này cho giới truyền thông thì hình như không được hay lắm đâu. Bà Quý ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt âm trầm, u ám. Sau khi trầm ngâm mấy giây, bà ta mới nói “Gọi cô ta vào đây.” Người quản gia vội vàng dẫn Tô Phương Dung vào nhà, nghe thấy tiếng khóc ở trên tầng thì trái tìm của Tô Phương Dung cứ run lên bần bật. Gia Bảo. Đi tới trước mặt bà Quý, cô cản cần môi rồi từ từ quỳ xuống. “Bà Quý, tôi cầu xin bà, xin bà trả lại con trai cho tôi.” Một số truyện hay cho bạn đọc tiếpNguồn Sưu tầm

cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo