niệm niệm hôn tình

Nhân dịp kỷ niệm đám cưới Bạch kim vào năm 2017, Nữ hoàng đã sử dụng chiếc trâm để chụp bức ảnh chân dung cùng với chồng. Trong lễ tưởng niệm, Nữ hoàng đã có sự lựa chọn tinh tế nhằm tri ân tới người bạn đời đã khuất của bà. Nữ hoàng Anh sử dụng chiếc trâm quý giá, món quà từ Hoàng tế Philip, để tham dự lễ tưởng niệm Màu xanh lá cây Niệm Niệm Hôn Tình Niệm Niệm Hôn Tình Được 5.40/10 từ 5 phiếu bầu. Thể loại: Ngôn Tình, HĐ, HE Hai người dây dưa với nhau không rõ ràng, thật sự trong lòng đối phương có nhau nhưng lại hành động hoàn toàn ngược nhau. Anh lại dùng cách lừa cô kết hôn với mình nhưng lại không cho cô biết anh là chồng cô.Liệu chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Khái niệm về biên bản thuận tình ly hôn ? Tác giả: Luật sư Lê Minh Trường. Ly hôn là điều không ai mong muốn xảy ra nhưng lại là vấn đề luôn phải đối mặt trong thời kỳ hôn nhân. Biên bản thuận tình li hôn được toà án lập trong trường hợp vợ chồng cùng yêu cầu li Tình yêu và quyền năng đó của Thiên Chúa làm cho con người ngày càng tự do, biến đổi và triển nở qua đau khổ và thử thách. Suy Niệm Lời Chúa THỨ NĂM TUẦN XXVII THƯỜNG NIÊN Ngày 06/10/2022 Ca nhập lễ: Et 13: 9.10-11 Lạy Chúa, Chúa an bài mọi sự theo thánh ý của Ngài mà không ai cưỡng nổi. Ngài tạo thành vũ trụ cùng muôn loài hiện hữu dưới bầu trời. Mới đây nam MC Quyền Linh đã đăng ảnh, chia sẻ kỷ niệm đẹp bên cạnh bà xã lên trang cá nhân. Nam MC đã có hành động quỳ gối và dành cho doanh nhân Dạ Thảo những lời ngọt ngào nhân kỷ niệm 17 năm ngày cưới. "Hôm nay là kỷ niệm ngày 2 đứa mình cùng nắm tay nhau đi No Single Drop Rain Responsible Flood. Mộ Sở vội vàng đứng dậy, đuổi theo Lâu Tư Trầm- Chủ nhiệm Lâu!Lâu Tư Trầm không dừng bước mà chỉ đi chậm hơn một Mộ Sở đuổi kịp rất nhanh Em còn chưa nói cảm ơn anh... Cảm ơn cũng được, cảm ơn bằng hành động thực tế đi. Lâu Tư Trầm liếc cô đầy thâm ...Mộ Sở nhớ tới “quà cảm ơn” mà hắn đòi lần trước thì đỏ ửng hai gò phải anh ấy lại muốn mình hôn đấy chứ? Cô không làm được cái việc ấy Mộ Sở còn đang do dự thì giọng nói của Lâu Tư Trầm đã vang lên Thứ bảy này mời tôi ăn trưa đi. Hả? Mộ Sở sửng sốt rồi ngẩng đầu lên nhìn Hả gì mà hả? Không muốn à?Sắc mặt Lâu Tư Trầm sa sầm Không không! Đương nhiên là muốn rồi!Tần Mộ Sở vội vàng lắc đầu xua Thế thì quyết định vậy cùng, hắn chỉ vào mũi cô mà cảnh cáo Em mà dám cho anh leo cây thì liệu hồn đấy. ... Mộ Sở le lưỡi với hắn Không đâu mà! Có cho em cũng không dám! Lâu Tư Trầm nói xong thì nhấc cặp chân dài, đi vào phòng thay đồ Sở cũng quay người đi vào phòng thay đồ Dung Nhan vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì gặp Tần Mộ Sở trong phòng thay Sở Sở! Cậu về thật rồi!Lục Dung Nhan kích động ôm chầm lấy Tần Mộ Sở- Mình cứ nghĩ cậu bị đuổi thật rồi cơ! Hai hôm nay mình khóc mất mấy giọt nước mắt liền!Mộ Sở bật cười, trêu cô Sao nước mắt cậu rẻ rúng thế hả? Hơ, sao mà cậu không có lương tâm gì cả thế? Rốt cuộc thì vì ai mà mình phải rơi nước mắt hả? Lục Dung Nhan buồn bực cù lên eo của Tần Mộ Sở, làm cho cô phải xin tha không ngừng Nhột quá! Thôi thôi, mình xin lỗi, mình sai rồi, được chưa hả? Mình không có lương tâm, mình là đứa vô lương tâm nhất trên đời! Cậu cũng biết cơ à? Bấy giờ Lục Dung Nhan mới tha cho Tần Mộ Sở. Cô nhìn xung quanh một lát rồi mới ghé tai Mộ Sở, thì thà thì thầm Có phải chủ nhiệm Lâu giữ cậu lại không? Cậu giỏi ghê đó, câu được chủ nhiệm Lâu vào túi rồi à? Đừng có mà nói bừa. Mộ Sở ngượng chín Nè! Mình không nói bừa đâu, nói thật với cậu đó!Lục Dung Nhan dựa trên tủ quần áo rồi hỏi nhỏ- Chủ nhiệm Lâu có biết đến sự tồn tại của Đuôi Nhỏ không? Anh ấy có biết cậu có con rồi không?Câu hỏi của Lục Dung Nhan khiến cho Tần Mộ Sở hơi ngây ra. Cô vội lắc đầu Anh ấy không biết! Dung Nhan, cậu tuyệt đối không được nói cho anh ấy biết! Không được nói cho ai biết hết! Mình biết rồi, cậu không nói thì mình cũng không nói đâu. Nhưng mà Mộ Sở à, nếu cậu thích chủ nhiệm Lâu thật thì sớm muộn gì cũng phải nói rõ chuyện con cái với anh ấy mà. Rõ ràng là Lục Dung Nhan hiểu lầm ý của Tần Mộ Sở. Cô chỉ lo sau khi Lâu Tư Trầm biết Mộ Sở có Đuôi Nhỏ thì sẽ không thích cô nữa mà Dung Nhan thở dài rồi khuyên nhủ Tần Mộ Sở Sở Sở à, mình thấy chủ nhiệm Lâu không phải là người so đo đâu, nếu cậu nói chuyện thẳng thắn với anh ấy thì chắc là anh ấy sẽ hiểu cho cậu mà. Cậu cứ cố ý giấu diếm, mình lo là càng lâu thì anh ấy càng khó chấp nhận ấy... Dung Nhan, quan hệ giữa mình với chủ nhiệm Lâu không phải như cậu nghĩ đâu. Tần Mộ Sở không biết phải giải thích với cô bạn ra sao mới được. Không phải quan hệ như mình nghĩ? Cậu có dám nói cậu không có tình cảm gì với chủ nhiệm Lâu không? Mình... Nói đúng lương tâm coi! ... Ôi, sợ cậu quá mà! Mộ Sở đỏ bừng cả Thấy chưa? Nói không nên lời rồi chứ gì? Thích thì bảo là thích, trai chưa vợ gái chưa chồng, ngại gì chứ?Nói xong, Lục Dung Nhan còn huých vào eo Mộ Sở một cái Mình thấy hai người hợp đôi cực luôn. Chuyện giữa mình và anh ấy không có hi vọng đâu. Mộ Sở mở tủ, lấy quần áo nói câu này, cô nhìn thấy vẻ mặt của mình ỉu xìu đi một Sao lại thế?Lục Dung Nhan rất không đồng tình với kết luận của Tần Mộ Sở Sao mà không có hi vọng? Giác quan thứ sáu của mình mách bảo là chủ nhiệm Lâu cũng rất thích cậu đấy. Mình kết hôn rồi. Mộ Sở bỗng quăng ra một quả Cái gì cơ?Lục Dung Nhan nhìn Tần Mộ Sở bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó cô nàng cười khan- Mộ Sở, cậu tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư à? Kết hôn á? Cậu kết hôn bao giờ? Sao mình lại không biết? Chồng cậu là ai? Cố Cẩn Ngôn à?!Đã nói đến nước này thì Tần Mộ Sở cũng không định gạt Lục Dung Nhan nhữa. Cô thở dài, vẻ mặt thoáng chút ưu thương Mình kết hôn nửa năm nay rồi, không nói cho cậu là vì mình cũng chẳng biết phải nói như thế nào cả. Kết hôn nửa năm rồi? Lục Dung Nhan líu lưỡi, nhìn Tần Mộ Sở với vẻ khó tin- Cậu đùa với mình à? Ông xã cậu là ai?Mộ Sở lắc đầu- Mình cũng muốn biết ông xã mình là ai lắm Sở kể lại vụ kết hôn khó hiểu của mình cho Lục Dung Nhan nghe, nhưng giấu kín việc chồng mình là thủ lĩnh của tổ chức thần bí nọ, sợ sẽ làm cho Lục Dung Nhan hoảng cô cũng không tin thì người khác làm sao mà tin Sở Sở...Nghe xong, Lục Dung Nhan nhìn cô với ánh nhìn kinh ngạc, rồi bỗng vươn tay ra áp lên trán cô- Đừng bảo là cậu ấm đầu, nói mơ đấy Sở gạt tay Lục Dung Nhan xuống khỏi trán mình rồi bực mình bảo Có mà cậu ấm đầu ấy! Cậu thấy mình có giống đang nói mơ không? Ý cậu là... đến tận bây giờ cậu vẫn không biết ông chồng mình tròn méo thế nào ấy hả? Vụ này... vụ này khó tin lắm đấy biết không? Mộ Sở nhún vai. Cậu nghĩ thoáng thật đấy. Thế chủ nhiệm Lâu có biết cậu có chồng rồi không? ... Biết chứ, mình nói với an ấy rồi mà. ... Lục Dung Nhan đờ ra một lúc lâu rồi mới nói với vẻ cạn lời- Hai người giỏi thật, một người đã kết hôn, một người sắp kết hôn, thế mà...Mộ Sở biết Lục Dung Nhan muốn nói gì. Cả hai người đều đang ngoại tình rồi còn gì nữa! Tần Mộ Sở cũng biết quan hệ của mình và Lâu Tư Trầm không hề chính đáng, thế nhưng cô có còn cách nào đâu? Cô đâm lao rồi thì phải theo lao thôi! Mình còn muốn nói cho cậu biết bí mật này nữa. Cậu gạt mình chuyện gì nữa hả? Lục Dung Nhan lườm Tần Mộ Sở nói Có nhớ cái hôm mình với cậu đi bắt gian không? Nhớ chứ sao không? Nhớ như in trong óc đây này! Nói đến chuyện hôm đó, Lục Dung Nhan vẫn còn giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi. Tối đó mình nói mình gặp bạn trai cũ đúng không? Đúng đúng đúng, cậu bảo cậu gặp ba của Đuôi Nhỏ, thế sau đó thế nào? Có liên lạc nữa không? Bây giờ Đuôi Nhỏ bị bệnh mà gã ta không thèm đến thăm à? Lục Dung Nhan hỏi Sở chỉ đáp mỗi một câu Lâu Tư Trầm chính là ba ruột của Đuôi Nhỏ đấy. ... Lục Dung Nhan há hốc miệng, hai mắt trợn lên đầy kinh ngạc. Mãi một lúc lâu sau, cô nàng vẫn chưa tiêu hóa được quả bom nguyên tử mà Tần Mộ Sở quăng lâu, cô mới nuốt nước miếng rồi ngạc nhiên nhìn Tần Mộ Sở- Cậu còn tên lửa đạn đạo gì nữa không? Có thì quăng luôn đi để mình tiêu hóa một thể...Nhìn dáng vẻ hài hước ấy, Tần Mộ Sở không nhịn được bật cười Hết rồi, không còn nữa đâu. Nếu có thì chỉ còn việc mình muốn sinh thêm đứa nữa cho Lâu Tư Trầm thôi. Chuyện này có tính không hả? ... Mộ Sở không để ý đến dáng vẻ đứng hình của Lục Dung Nhan nữa mà đi vào phòng nhỏ thay quần áo. Lúc cô ra ngoài, Lục Dung Nhan vẫn đứng đờ ra ở đó, chưa kịp định Sở vỗ vai cô nàng Ê, ăn tối chưa? Chưa thì đi cùng mình luôn đi, chủ nhiệm Lâu bao đấy. Ăn! Ăn chứ! Ba Đuôi Nhỏ mời khách cơ mà, mình phải đi bóc lột chứ! Nè nè, đừng có nói ra đấy nhé, không được nói đến Đuôi Nhỏ trước mặt anh ấy! Biết rồi biết rồi, cậu cứ yên tâm! Mình kéo khóa miệng lại là được chứ gì? Ôi trời ơi, bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm Lâu mình đã thấy quen quen rồi, hóa ra là Đuôi Nhỏ giống ba nó! ... Tần Mộ Sở bắt đầu hối hận vì nói mọi chuyện cho Lục Dung Nhan biết rồi đấy. Yên tâm đi! Mình cam đoan là không nói cho ai biết hết! Không nói cả cho Vương Di luôn! Cậu mà nói là không xong với mình đâu đấy! Hai người khoác vai nhau, đi ra khỏi phòng thay Sở gọi cho y tá riêng chăm sóc cho Đuôi Nhỏ. Giờ này thì Đuôi Nhỏ đã ngủ rồi. Mộ Sở không có ở đây một hôm, Đuôi Nhỏ vô cùng ngoan ngoãn. Nó chơi với bạn cùng tuổi ở phòng bên cạnh cực kì vui vẻ. Nghe xong, Tần Mộ Sở mới yên tâm đi ăn chiều với đồng nghiệp của tập hợp ở ngoài cửa, số người còn đông hơn lúc đầu hẹn một dụ như bên cạnh Tần Mộ Sở có thêm Lục Dung bên cạnh Lâu Tư Trầm thì thêm một Lục Ngạn Ô, chị....Lục Ngạn Diễm mới gọi được nửa câu “chị ba” thì nghẹn họng nuốt về rồi nặn ra một nụ cười mờ ám- Bác sĩ Tần, đã lâu không ngày Lâu Tư Trầm không ở đây thì Lục Ngạn Diễm cũng đi công tác, cho nên hai người đã lâu không gặp nhau rồi thật. Lần gặp gần nhất là trên bàn mạt chược kia Sở cười xấu hổ Đã lâu không gặp. Lên xe cả đi, ai lái xe tới? Lâu Tư Trầm hai cô gái là Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan thì mọi người đều lái xe Hai người đi với tôi Tư Trầm nói với Tần Mộ Sở và Lục Dung Thôi anh ơi!Lục Dung Nhan từ chối ngay tắp lự. Bây giờ cô không muốn làm cái bóng đèn 200V đâu!- Bác sĩ Lục à, cô đi với tôi đi! Tôi đang có việc cần tìm cô Ngạn Diễm kéo Lục Dung Nhan đến cạnh xe Dung Nhan chỉ chờ có thế, bèn vội gật đầu- Tốt quá tốt quá! Xe của bác sĩ lục nhìn xịn ghê, tôi muốn ngồi lâu lắm rồi đấy! - Lại đây...Lâu Tư Trầm vỗ chỗ trống bên giường mình, ý bảo Tần Mộ Sở đến Mộ Sở cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng ngồi xuống rồi hỏi- Thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao?Nói đoạn, cô lại duỗi tay sờ trán hắn Anh sốt vì nhiễm trùng vết thương à? Cô hỏi nhiều quá! Bảo tôi trả lời câu nào trước đây? Lâu Tư Trầm bỏ tay Tần Mộ Sở xuống, cầm trong bàn tay to rộng của mình rồi Trả lời hết Mộ Sở mặc cho hắn nắm lấy tay mình, không giãy dụa, cũng không rút ra Bác sĩ bảo thế nào? Không đáng ngại. Vết thương có nhiễm trùng không? Hơi hơi. ... Thế nghĩa là có nhiễm trùng rồi!Tần Mộ Sở cau chặt đôi mày thanh tú, cắn môi dưới, nhìn hắn đầy lo lắng Vết thương đau lắm đúng không? Đau lắm, đau đến mức phải có người lên giường hầu hạ rồi. Tần Mộ Sở lườm hắn- Ăn nói hẳn hoi!Lâu Tư Trầm xốc chăn xuống giường Vào phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ra đây cho tôi. ... Anh không nằm nữa à? Đói rồi, đi ăn cơm trước. Ừ nhỉ! Tần Mộ Sở vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra Ở ngoài gửi nhiều đồ ăn vào đây lắm, hơn nữa hình như đều là do đầu bếp nhà hàng Michelin nấu thì phải! Chủ nhiệm Lâu à, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh thích ở khách sạn mà không chịu về nhà rồi, ngày nào cũng sống sung sướng, cơm đến há mồm, áo đến giơ tay thế này thì tôi cũng muốn ở khách sạn luôn! Thế thì đến đây. Lâu Tư Trầm tựa vào cửa phòng thay đồ rồi ...Tần Mộ Sở phát giác ra mình lại tự lấy đá đập chân chuyển đề tài một cách cứng ngắc- Ban nãy nhìn mấy bác sĩ ở ngoài mà tôi phát hoảng luôn. Họ là các bác sĩ hàng đầu trên thế giới đó! Chậc chậc, đáng lẽ ban nãy tôi phải lấy điện thoại quay lại cảnh tượng rầm rộ ấy mới đúng, mời nhiều bác sĩ nổi tiếng tập trung lại một chỗ như vậy vất vả biết chừng nào chứ!Cùng lúc ấy, Tần Mộ Sở cũng nhận ra sự chênh lệch giữa cô và người đàn ông người trên trời, một người dưới Mộ Sở vừa chọn đồ cho Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa, vừa nói với hắn- Sao tôi lại cảm thấy anh không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?Lâu Tư Trầm nhướn mày, đáy mắt toát lên ánh nhìn sâu xa- Ý gì thế?Tần Mộ Sở suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu- Không nói rõ ra chỉ thấy người đàn ông trước mặt này toát ra hơi thở thần bí mà cô chẳng thể nhìn rõ mà hắn thật sự chỉ là con trai lớn của họ Lâu, thì vì sao hắn lại có thể triệu tập được tất cả những bác sĩ nổi danh vào bậc nhất như thế? Bình thường bọn họ đều rất kiêu ngạo, muốn mời được một người đã khó lắm rồi, huống hồ là cả một nhóm đến phục vụ hắn ta?Hơn nữa, bọn họ vô cùng cung kính với Lâu Tư Trầm, hiển nhiên đó không phải là thái độ mà các bác sĩ được thuê về nên có, mà là sự cung kính tự nhiên phát ra từ chính nội tâm họ!Vết thương trên người hắn còn là do súng gây ra...Tần Mộ Sở cảm thấy càng ngày mình càng không nhìn thấu được người đàn ông trước thực sự chỉ đơn giản như những gì mình biết thôi ư?Tần Mộ Sở chọn cho hắn mộ chiếc áo sơ mi trắng sọc xám và một chiếc quần Tây đen Được không? Tùy cô! Lâu Tư Trầm dễ tính một cách bất Thế cứ mặc vậy đưa quần áo cho Tư Trầm không nhận- Tôi là người bị thương đấy, cô mặc cho tôi Mộ Sở quẫn bách đến mức đỏ bừng cả mặt- Đừng quậy nữa, anh bị thương ở ngực chứ tay chân có sao đâu!Nói đoạn, Tần Mộ Sở nhét quần áo vào tay hắn rồi giận dữ lườm hắn một cái- Tôi tắm cho anh là quá lắm rồi, đừng có mà được voi đòi Tư Trầm bật cười, nhận lấy quần áo rồi nói đầy tà tứ- Được, cô tắm cho tôi là được, còn quần áo để tôi tự Tư Trầm vừa nói vừa mặc áo sơ Mộ Sở lườm hắn, hờn dỗi Tôi đi ăn sáng đây! Anh rửa mặt xong thì đi ăn đi không nguội. Ừ. Lâu Tư Trầm vừa cài cúc áo vừa Tần Mộ Sở đi ra khỏi phòng ngủ thì đoàn bác sĩ đông đảo đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình thư kí Chào cô kí Lâm chào Chào cô, thư kí Lâm, sáng sớm đã làm phiền cô Mộ Sở nghĩ may mà Lâu Tư Trầm có một thư kí đáng tin, chứ nếu không cô không biết phải làm thế nào Không sao, đây đều là việc mà tôi phải làm đoạn, thư kí Lâm đưa cho cô một tờ danh sách Cô Tần, đây là đơn thuốc của ngài Lâu và một số điều cần chú ý, bình thường làm phiền cô nhắc nhở ngài ấy giúp tôi nhé. Được, tôi sẽ nhắc anh ta uống thuốc đúng giờ. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước. Thư kí Lâm không muốn ở đây làm cái bóng đèn giữa hai người họ đâu. Vâng, cô cứ đi làm việc của cô đi! Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé. Thư kí Lâm rời vừa đi thì Lâu Tư Trầm cũng đã mặc xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng Mộ Sở không thể không thừa nhận rằng, hắn là người đàn ông mặc sơ mi và quần Tây đẹp nhất, phong cách nhất mà cô từng dù lúc này hắn không thắt caravat, mấy cúc áo sơ mi từ cổ xuống cũng không chịu cài, thế nhưng ăn mặc như thế cũng chẳng làm giảm đi mảy may khí chất ngạo mạn toát ra từ người hắn. Dường như hắn đến cùng ánh sáng rực rỡ, khiến cho Tần Mộ Sở chẳng thể nào rời mắt kể là dáng người, diện mạo hay khí chất, người đàn ông này đều rất gợi tình!Khó trách sao năm đó cô lại bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn chẳng thể lấy lại cả thân thể và trái tim Nhìn gì thế?Lâu Tư Trầm đã đến gần cô từ bao Hả?Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần lại, cô ngượng quá, vội quay đi- Không gì, ăn cơm thôi!Cô quay người đi vào phòng Tư Trầm rảo bước đuổi Mộ Sở mở món ăn được giữ ấm, vừa thấy đồ ăn được đựng trong khay bạc thì không khỏi thốt lên kinh ngạc- Bữa sáng này quá xa xỉ rồi!Mỗi món không nhiều lắm nhưng chủng loại lại cực kì đa dạng, có nhiều món mà Tần Mộ Sở còn chưa thấy bao giờ, chẳng trách cô cứ như nhà quê ra Thích thì ăn nhiều chút Tư Trầm ngồi xuống bên như hắn không có hứng lắm với bữa sáng đa dạng trước mặt. Hắn không ăn vội, mà cầm tờ báo sáng thư kí Lâm chuẩn bị cho mình rồi chăm chú lật Mộ Sở hơi bất mãn. Cô nhíu mày, gõ dao nĩa lên bàn ăn, nhắc hắn- Ngài Lâu, đừng vừa ăn vừa đọc, dạ dày anh đã không tốt rồi, giờ mà không chăm sóc nó tử tế thì nó sẽ biểu tình cho anh xem!Nói đoạn, cô dùng nĩa xiên một miếng điểm tâm nhỏ, đặt vào đĩa ăn của hắn- Ăn cơm xong rồi xem tiếp, được không?Lâu Tư Trầm ngước mắt lên khỏi tờ báo rồi nhìn Tần Mộ Sở ở đối diện Sao lúc trước tôi không nhìn ra cô lắm chuyện như thế nhỉ? ... Ý là bây giờ anh kì thị tôi chứ gì?Tần Mộ Sở bực mình cắn cái dĩa trong tay rồi liếc nhìn hắn đầy căm giận- Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!Chẳng phải cô muốn tốt cho hắn hay sao hả?- Nếu anh thấy tôi phiền quá thì tí nữa ăn cơm xong tôi sẽ đi Mộ Sở nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng làm cho hai má phồng Tư Trầm liếc cô mà buồn cười. Sau đó hắn thả tờ báo xuống, cầm lấy dao nĩa- Hài lòng chưa?Tần Mộ Sở cười tươi roi còn tạm được!Bao nhiêu buồn bã trong lòng Tần Mộ Sở tan thành mây khói, ăn cái gì cũng thấy ngon hơn. Cô vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa khen không ngừng nghỉ- Đầu bếp Michelin đúng là đẳng cấp, cái gì vào tay họ cũng thành sơn hào hải vị cả. Cái bánh ngọt này cũng thế này, ăn ngon quá là ngon!Lâu Tư Trầm nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô, nét dịu dàng đong đầy trong ánh Mộ Sở thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì không ăn nữa, cô bỗng thấy hơi thẹn thùng Anh nhìn tôi mãi thế làm gì? Lần đầu thấy phụ nữ ăn uống xấu nết như cô, lạ mắt ấy mà. Lâu Tư Trầm đáp, mắt đượm ý ...Tần Mộ Sở lườm hắn- Anh không móc mỉa tôi mấy câu thì khó ở lắm phải không?Lâu Tư Trầm nhếch lông mày, không nói gì thò tay về phía Tần Mộ Sở!Tần Mộ Sở hoảng hốt né ra sau theo bản năng rồi nhìn hắn với vẻ đầy nghi tay của Lâu Tư Trầm vươn phải khoảng không, hắn cau mày, nét không vui hiện rõ trên vẻ mặt- Đừng động Mộ Sở bèn ngồi im ngoan ngoãn, không dám động đậy hắn vươn tới, ngón tay lạnh lẽo vuốt lên miệng cô rồi xoa mấy Mộ Sở giật Tư Trầm híp mắt liếc cô ra chiều ghét bỏ Ăn bánh ngọt mà mồm toàn vụn bánh! Tần Mộ Sở, cô là phụ nữ đấy! ... Rõ ràng ngón tay hắn lạnh ngắt, thế mà Tần Mộ Sở lại thấy khóe miệng mình nóng rực lên như phải vội vàng lau miệng rồi nói với vẻ luống cuống Thì vì bánh ngon quá mà! Nếu thích thì tôi bảo họ ngày nào cũng làm cho cô ăn. -... Thôi vội vàng xua tay từ Sao?Lâu Tư Trầm cau Mộ Sở cắn cái nĩa trên tay rồi nói với vẻ vô tội- Anh đừng có làm tôi quen với cuộc sống xa hoa lãng phí này, tôi ăn cơm rau dưa quen rồi...Đôi mày hoàn mỹ của Lâu Tư Trầm cau lại thành một chữ “xuyên” Tần Mộ Sở, cô sợ tôi đột ngột xông vào cuộc sống của cô à? Hả? Gì cơ? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả. Tần Mộ Sở chột dạ, giả dám nhìn hắn thêm cái vì... lời hắn nói đâm trúng tim đen của sợ lắm! Sợ hắn sẽ xông vào cuộc đời mình lần nữa, và càng sợ hơn rằng cô sẽ quen với cuộc sống có hắn cạnh bên! Chương 1Sáu năm về Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế?Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi Mộ Sở mỉm cười- Đúng vậy!- Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý!Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang- Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng!- …Cô bạn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Tần Mộ Sở nói thế cũng thẳng thắn quá rồi. - Ôm được một trăm vạn rồi, đương nhiên cũng đến lúc bái bai nói câu này, vẻ mặt của Tần Mộ Sở tươi rói như hoa, thoạt trông hả hê vô bạn kia đang muốn nói thêm, nhưng vừa định mở lời thì đột nhiên nghẹn họng- Đàn anh… đàn anh Lâu…Lâu Tư Trầm lẳng lặng đứng phía đối diện, bóng dáng cao lớn mà cô đơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn thở của Tần Mộ Sở hơi nghẹn lại, và cánh tay ôm cuốn sách bỗng siết chặt ra cô đã nhìn thấy hắn ở phía đó từ những lời vừa nói ra, cũng là cô cố ý để cho hắn nghe Mộ Sở ơi, mình có việc bận mất rồi, mình đi trước nhé…Bạn học vội tìm cớ đánh bài Tư Trầm cất bước đi tới gần tim cô đau thắt lại theo từng bước chân của đến khi…Cái bóng cao lớn của người đàn ông kia bao phủ cả người hương thơm ngát đặc biệt trên người hắn xâm lấn hơi thở của cô. Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy sống mũi cay sè và lệ nóng suýt nữa trào lên khóe mi, may mà cô ép mình nén Lặp lại những lời em vừa nói cho tôi nghe!Giọng nói khàn khàn của hắn thoạt nghe vô cùng bình thản, thế nhưng ai hiểu hắn thì đều biết sự bình thản ấy chỉ là khúc dạo đầu trước khi bão nổi mà thôi!Tần Mộ Sở thở dồn lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào hắn- Tôi chủ động tìm mẹ anh để đòi một trăm vạn kia đấy! Còn nữa, từ trước tới giờ tôi chỉ yêu một mình Cố Cẩn Ngôn. Quan hệ giữa chúng ta kết thúc rồi, hết rồi… ưm ưm ưm…Tần Mộ Sở còn chưa nói xong thì môi cô đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo của người đàn ông kia phủ như một con thú hoang đang phát cuồng, một tay ấn cô áp sát bức tường sau lưng, một tay nâng cằm cô lên rồi công thành chiếm đất trên răng môi cô một cách cực kì bá đạo. Hắn cướp đoạt hương thơm đặc biệt thuộc về riêng mình cô, hắn xâm chiếm hoàn toàn từng hơi thở của cô…- Ưm… ưm…Tần Mộ Sở vùng vẫy, giãy dụa, đẩy hắn Tư Trầm, đủ rồi! Buông tôi ra!Đủ hay không đủ, từ trước tới giờ không phải do em quyết định!Thân hình cao lớn của Lâu Tư Trầm đè nặng cơ thể mềm mại của cô. Hắn bễ nghễ nhìn cô từ trên cao, đáy mắt kìm nén lửa giận bừng bừng- Lúc trước, khi trăm phương ngàn kế quấn lấy tôi, đáng ra em phải biết em chưa từng có quyền quyết định lúc nào thì chúng ta chấm dứt!Nói xong, Lâu Tư Trầm suồng sã luồn tay vào trong áo cô!Hắn đang cố ý!!Hắn đau khổ vì cô, hắn nổi giận vì cô, thậm chí hắn còn muốn bóp nát cô trong tay mình!- Đừng làm thế!!Tần Mộ Sở hô lên rồi hoảng hốt nắm lấy bàn tay đang tác loạnLâu Tư Trầm! Anh là đồ khốn…Đồ khốn? So độ khốn nạn, Lâu Tư Trầm tôi mặc cảm với em!Bàn tay ngang ngược càng thêm sỗ sàng trong thân thể cô, và cơn giận của hắn khiến cho động tác trên tay mạnh bạo hơn nhiều. Tần Mộ Sở thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng lênĐược, anh muốn lên giường với tôi đến thế thì được thôi! Một trăm vạn! Đưa cho tôi một trăm vạn nữa, tôi cho anh sờ chán thì thôi! Ngủ chán thì thôi! Anh có muốn không?!…Bàn tay đang làm loạn trên người Tần Mộ Sở chợt dừng ngón tay bỗng chốc lạnh tựa tuyết Mộ Sở rùng mình…Lâu Tư Trầm rút tay ra khỏi người cô, động tác cứng đờ. Sau đó, giọng nói khàn khàn của hắn lại vang lên lạnh lẽo- Tần Mộ Sở, chúng ta hết thật rồi!Nói đoạn, hắn đẩy cô ra đầy chán ghét, thế rồi quay người, hờ hững bỏ quay đầu lại!Cuối cùng, vẫn là chính hắn đặt dấu chấm tròn cho quan hệ giữa hai người Mộ Sở ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy cái bụng đang đau râm ran, sắc mặt tái nhợt dưới của cô, máu râm rỉ chảy… Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... Thể loại Ngôn Tình, HĐ, HEHai người dây dưa với nhau không rõ ràng, thật sự trong lòng đối phương có nhau nhưng lại hành động hoàn toàn ngược nhau. Anh lại dùng cách lừa cô kết hôn với mình nhưng lại không cho cô biết anh là chồng chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu?Sáu năm nói- Đưa một trăm vạn đây, tôi cho anh sướng chán thì thôi!Hắn đè cô lên bức tường- Tần Mộ Sở, giữa chúng ta hết rồi, hết thật rồi!Sáu năm sau gặp lại nhau. Hắn đè cô xuống giường - Mối làm ăn một trăm vạn năm xưa, giờ tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!- Nhưng mà tôi đã kết hôn rồi! Đúng, cô đã kết hôn hơn nữa năm rồi! Tuy rằng cô không hề biết bất cứ điều gì về chồng mình cả, thậm chí ngay cả tên của anh ta cô cũng không hay. Điều duy nhất cô biết được là, khi mọi người nhắc đến người đàn ông đó.. Thể loại Ngôn Tình, HĐ, HE Editor iNovel 765 trở về trước, Meo_mup từ chương 765 Hai người dây dưa với nhau không rõ ràng, thật sự trong lòng đối phương có nhau nhưng lại hành động hoàn toàn ngược nhau. Anh lại dùng cách lừa cô kết hôn với mình nhưng lại không cho cô biết anh là chồng chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Sáu năm trước. Cô nói – Đưa một trăm vạn đây, tôi cho anh sướng chán thì thôi! Hắn đè cô lên bức tường – Tần Mộ Sở, giữa chúng ta hết rồi, hết thật rồi! Sáu năm sau gặp lại nhau. Hắn đè cô xuống giường – Mối làm ăn một trăm vạn năm xưa, giờ tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! – Nhưng mà tôi đã kết hôn rồi! Đúng, cô đã kết hôn hơn nữa năm rồi! Tuy rằng cô không hề biết bất cứ điều gì về chồng mình cả, thậm chí ngay cả tên của anh ta cô cũng không hay. Điều duy nhất cô biết được là, khi mọi người nhắc đến người đàn ông đó..

niệm niệm hôn tình